top of page
  • Writer's pictureKen Pham

KÝ SỰ #1 - ĐỦ VÀ XU

[Ký sự ngày 7 tháng 9 năm 2021]


BẦU XÀO TRỨNG, TRỨNG CHIÊN, VÀ ĐẬU HỦ KHO


Con người ta thường bỏ lỡ nhau một cách đáng tiếc. Phần vì duyên, phần vì phận, phần vì nhiều thứ khác, chẳng hạn như ta đã lao đi quá nhanh, mà quên dừng lại để ngỡ ra được cái hiện tại. Giấc ngủ và báo thức của tôi cũng bỏ lỡ nhau như thế.

Sáng nay tôi dậy muộn, mở mắt ra thì mình đã lỡ 5 cuộc báo thức. Thú thật, nhiều khi tôi không hiểu vì sao mình lại không nghe được tiếng báo thức như thế. Hầu hết các bài nhạc trong báo thức của tôi rất căng và nặng đô, như “Grow up” của Robe hay “Ride” của Twenty One Pilots.


Xếp nhanh bộ chăn và gối, tôi vệ sinh, đánh răng rồi ăn sáng. Hôm nay thì được ăn bánh bột lọc do dì và mợ tôi làm từ Huế gửi vào. Đi suốt cả đời, chắc chỉ có bánh của dì và mợ là ngon nhất. Vừa dẻo vừa thơm mùi nước dừa, cộng thêm vị đậm của nhân tôm thịt. Hày dà.

9h sáng. Tôi bắt đầu công việc. Dẫu đang WFH, nhưng tôi vẫn kỉ luật bản thân tuân theo khung giờ dân văn phòng là 9h sáng đến 6h tối, được quy định bởi công ty mà lần đầu trong đời tôi làm việc toàn thời gian, với vị trí Product Management Trainee.


Họp, độ 11h. Những cuộc họp chiếm hầu hết phần lớn thời gian trong ngày của tôi. Hầu hết các Product Manager, không khác gì Trainee, đều phải trải qua những ngày như thế: quay quần trong các buổi họp, cập nhật tình hình, hỗ trợ nhiều bên liên quan. Cuộc họp kết thúc khá trễ, rơi vào tầm 1h kém. Bụng tôi lúc ấy, trống rỗng đến lạ. Như cái cách mà con người ta thường cảm thấy, khi phải nhìn một ai đó rời đi.

Tôi gấp gọn máy tính và đồ đạc, để chuyển xuống bàn dưới phòng khách ngồi cho đỡ nắng. Trưa nào cũng vậy. Có buổi sáng và tối, thì tôi lại đem máy lên gác ngồi. Điều khó chịu nhất mỗi lần cho laptop tôi “di cư” như thế, là phải chăm lo, gói ghém một đống dây sạc và cáp các thứ. Không những vậy, tôi là kiểu người sẽ trở nên bực dọc nếu quy trình làm một việc gì đó không tối ưu và đơn giản, nên khi di chuyển, trên tay tôi không chỉ có chiếc laptop, mà còn điện thoại, tai nghe, lót chuột, và con chuột. Dạo gần đây cũng chuyển sang uống nước lọc bằng bình thủy tinh thay vì chai nhựa, nên tôi phải chia tới 2 đợt chuyển chỗ. Nhiều khi stress, thì ích kỷ, lôi cái đống dây rựa đó ra mà chửi thôi.


Có nhiều điều thay đổi kể từ khi tôi bắt đầu làm việc toàn thời gian ở nhà, và sẽ có một bài viết cho phần này sau (đột nhiên tôi nghĩ đến ý tưởng đó trong khi viết những dòng này đấy các bạn :). ). Một trong những thay đổi đó, là tôi không thường xuyên dùng bữa cùng thời gian với gia đình nữa. Và hôm nay cũng như vậy.

Tôi bước đến bàn ăn, gỡ cái long bàn màu đỏ bạc màu ra.

  • “Uầy!”

Trước mặt tôi là mâm cơm, gồm 3 món: bầu xào trứng, trứng chiên, và đậu hủ kho. À, hôm đấy là ngày ăn chay. Không nhớ là mùng 1 hay 15 nữa, nhưng mẹ tôi nói là ngày chay.

Tôi chộp lấy đôi đũa, rồi bới cơm vào chén, gấp một miếng bầu, rồi cho vào miệng.

  • “Ngon...quá!”

Cả người tôi như sống dậy. Cái cảm giác trống rỗng của dạ dày khi nãy, đã được thỏa lấp và bù đắp một tình thương yêu vô bờ bến, với những miếng bầu và trứng xào. Khoảnh khắc ấy, khi nhìn xuống mâm “sơn hào hải vị” của mình, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc và vô cùng biết ơn, khi mình vẫn an nhiên ngồi như thế này, để tận hưởng cuộc sống đầy đủ và ấm no.


Tôi thấy như, mình đang có tất cả trong tay vậy. Tôi thấy đủ.

 

1001 CÁI XU CÀ NA TRONG NGÀY


Lúc ấy là khoảng 7h kém, trời đã chuyển đen và mờ sao. Mới ăn cơm xong, tôi thong thả vận động vài nhịp, rồi suýt chút nữa đã quên là phải phỏng vấn một người bạn về trải nghiệm với QR. Cũng còn ít thời gian, tôi ra đứng trước cửa nhà hóng gió. Mi, con boss nhà tôi, cũng chạy ra trước cửa nhà hàng xóm để tìm “một ai đó”. Dạo này, nó hay ra đường vờn nhau với một con mèo khác, mà tôi cũng không rõ con đấy là đực hay cái, và thậm chí là không biết với con Mi nhà tôi. Tôi đoán là đực. Vì nó có 2 hòn bi rõ thấy.

Sắp đến giờ họp, tôi tiến gần con Mi để lùa nó vào nhà. Và khoảnh khắc này, đã tạo nên vô vàn điểm nhấn rất đặc biệt trên thân thể tôi, mà suốt phần đời còn lại của mình, tôi có lẽ sẽ không quên được ngày hôm nay.

Ngay khi đến kế bên con Mi, nó ngước nhìn lên tôi với vẻ mặt đỗi quen thuộc. Nhưng có gì đó không ổn. Tiếng kêu.

Tiếng kêu của Mi rõ to, và khàn đoạn cuối. Tôi thấy lạ, rồi từ lạ lại chuyển sang sợ, sau khi con Mi tiếp tục “gào” thêm vài tiếng, to đến mức mấy ông hàng xóm phía xa đang luyên thuyên với nhau bị gián đoạn.

Ngay lúc ấy, ý chí “sinh tồn” trỗi dậy. Tôi lùi về gần phía cổng nhà tôi từ tốn, rồi cong cẳng lên chạy vào nhà.

Con Mi nhảy một phát lên phía dưới người tôi, và sau đó, là một cái gì đó rát, và đau ở bàn chân, và cái “giò” của mình. Tôi biết mình đã bị nó cào, cắn. Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Mới chạy được một nửa, tôi quay lại để nhìn nó, vẫn là tiếng kêu như muốn chiến đấu sống chết với tôi. Tôi chạy vút vào phòng một lần nữa, và cảm giác rát, đau tăng thêm. Cảm giác có chất lỏng trên chân mình.


Tôi chảy máu.


Nó phải nói là đau vãi chưởng. Tôi ủy nhiệm thằng em tôi bắt con Mi. Nó như ổn lại sau một lúc. Khi ấy, tôi đã lấy can đảm :) để đi bắt nó, để đập con mèo vô lễ này. Tôi lỡ tay cầm bó nhang mẹ mới mua, theo nó lên gác. Nó lủi thủi trốn dưới bồn nước, còn tôi thì cầm bó nhang đập mạnh liên hồi xuống đất để nạt nó. Lần đầu tiên từ khi mới đem con Mi về nhà, tôi ác độc với nó như vậy. Cũng đáng. Nhưng vẫn chưa thấy vừa lòng. Nhắn với đứa bạn vào trễ tí để vào vệ sinh rửa nước với xà phòng. Ồi ôi cái cảm giác nó rát gì đâu.


Buổi họp sau đó diễn ra khá thuận tiện. Chỉ có 2 điều làm tôi không hài lòng. Một, tôi hẹn đứa bạn vào đúng giờ đội tuyển nước ta gặp Úc trong vòng loại World Cup 2022. Hai, khi kiểm tra video ghi âm và thu lại toàn bộ cuộc trò chuyện, tôi phát hiện ra tiếng của mình bị mất suốt cả video. Chán!

Tôi vội chạy sang bên phòng khách, chuyển kênh để xem nước mình dập tụi Úc tới đâu. Buồn thay, lúc đó đã là 1-0 dành cho bên họ. Suốt thời gian còn lại của trận đấu, không chỉ tôi, mà chắc hẳn đồng bào cả nước, ai ai cũng hồi hộp và nôn nóng đội tuyển ta có thể ghi bàn gỡ hòa.

Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác tập trung coi một trận đá bóng và hồi hộp đến như thế. Một trong những hành trình lịch sử của nước ta, khi đội tuyển Việt Nam lần đầu tiên vào được vòng loại thứ 3 của giải đấu lớn nhất hành tinh.

Tỉ số là 1-0 cho Úc. Đội ta chơi ổn, và cầm chân đội bạn, ở đẳng cấp quốc tế, với chỉ 1 bàn thủng lưới. Tiếc chứ. Rất tiếc.


Cái tiêu đề cho đoạn bút này: 1001 CÁI XU CÀ NA, sẽ không tồn tại nếu như không có cái khoảnh khắc tôi làm đổ ít nước chè đậu ngự mẹ làm xuống quần.

  • “A đụ sao hôm nay mình xui vậy hè”

Rõ chán. Đến khi gần đi ngủ, khi đánh răng, tôi lại lỡ tay bóp mạnh tuýp kem khiến kem phụt ra ngoài. Bật cười vì sự hậu đậu của mình, tôi vén miếng kem vào tuýp, rồi đánh răng với phần dư còn sót lại trên đầu cây bàn chải của mình.


Tuy có vô vàn điều chẳng may xảy ra trong ngày, nhất là cuộc chiến với con Mi mất dạy kia, tôi lại học được một điều vô cùng bỡ ngỡ trong chính căn nhà của mình, và điều đó cũng chứng tỏ thêm sự ngốk nghếck của mình lớn đến nhường nào. Tối ấy, bạn tôi thúc giục tôi đi rửa vết thương mèo cào bằng cồn và thuốc đỏ. Thoạt đầu, tôi cứ đinh ninh rằng nhà mình không có cồn và thuốc đỏ. Nhưng khi mạn phép xuống hỏi mẹ tôi (đang chuẩn bị ngủ), thì hóa ra, nhà tôi có 2 loại thuốc ấy.


Tôi thấy mình đần.


Một giấc ngủ dài lại đến...và đi.


19 views

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page