top of page
  • Writer's pictureKen Pham

Măng tây và Rubik

Có một buổi,

mắc cưởi trong đêm đen

là dòng người và xe.

Phố cô đọng qua khung kính

góc đỏ vàng xanh,

loang màu trong đôi mắt,

hay trên mái tóc đẫm mồ hôi,

chờ đỏ thành xanh.


Có một cậu trai,

thân hình mủm mỉm, chẳng thấy mặt,

đèn đường chói nhòa trong mắt,

đổi màu khẩu trang.

Mù mịt khói bụi,

ồn ào âm vang,

là đường xá,

nơi người trốn chạy khi đêm về,

và vội vã lao đi trời chợp sáng.

Cậu ngồi góc đỏ vàng xanh,

long lanh trước mắt là bữa ăn ngày mai,


"Măng tây"


- "Măng tây nhiêu vậy em"

- "Dạ, 1 bó 20k, 2 bó 30k"

- "Cho anh 1 bó nha"


Móc ví tờ 20,

Bỏ bịch bó măng tây,

rơi li ti những giọt nước,

giữ tươi cho bó măng,

giữ tươi cho tương lai.


- "Rồi anh cảm ơn nha"

- "Dạ, em cảm ơn ạ"


Gật đầu và khoanh tay.

Lặng một lúc,

may mắn lắm,

tôi có hay.


Đỏ đã thành xanh,

bó măng tây bé dần qua khung kính.


...

Đèn phố dạo ấy đứng góc đường như người cô đơn,

chiếu xuống như ai đang gục đầu.

Măng Tây cũng thế,

gục đầu nơi góc đỏ vàng xanh.

Nhưng hôm ấy,

có trang sáng lật trên tay,

Rubik xoay loay hoay,

đỏ cam vàng trắng lục lung tung,

để sách bày,

rồi hay.


...

Li ti nước mắt ông trời,

lao đi thật nhanh, thật vội,

hay dừng chút đội áo mưa.

Măng Tây,

xoay trên tay con Rubik,

Sách đâu rồi,

đỏ cam vàng trắng lục,

đều nhau.

Cười mỉm,

không nhanh và vội, chẳng tội ướt mưa.


Đỏ đã thành xanh,

Măng Tây bé dần qua khung kính.


Cảm ơn Măng Tây.


99 views

Kommentare


bottom of page